Thứ Ba, 31 tháng 12, 2019

NHỮNG ÂM THANH NÁO ĐỘNG

Mình đang ngồi trong căn phòng nhỏ quen thuộc, bên ngoài thì đang hát karaoke, và những người hát thì cũng đã toàn hơi men cả rồi. Có lẽ họ chẳng thấy chút nào khó chịu vì âm thanh ầm ĩ mà họ đang tạo ra, họ cũng chẳng quan tâm đến những người khác có cảm thấy khó chịu hay không, vì đơn giản họ đang hòa vào làm một với thứ âm thanh ấy, nếu giờ không còn âm thanh ầm ĩ, chắc chắn họ sẽ ngủ say như chết.
Nhiều khi trong cuộc sống, mình cũng như họ lúc này. Mình đắm chìm vào những náo động mà không hề nhận ra là mình đang náo động. Mình làm người khác khó chịu nhưng lại chẳng hề biết là mình đang làm người khác khó chịu. Chỉ khi nào mình tách biệt ra khỏi những náo động ấy, im lặng, bình tâm để quan sát từ bên ngoài thì mới thấy, mới cảm được sự náo động mà mình đã bị cuốn vào.
Những náo động, khi mình sống trong nó, mình chẳng hề cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng không biết được nó đang làm tổn hại đến mình như thế nào. Những người thường xuyên làm việc trong môi trường âm thanh lớn như quán bar, dàn nhạc, thì tự nhiên thính giác bị ảnh hưởng, thần kinh cũng bị ảnh hưởng và dễ trở nên bị kích động. Nhưng họ khó có thể nhận ra cho đến khi sinh ra bệnh. Mình cũng thế, nếu cứ để bản thân chìm trong những náo động của cuộc sống thì dần dần tâm sẽ mất bình an, dễ cảm thấy trống trải, chán nản và mệt mỏi.
Cũng phải nhận ra những náo động trong cuộc sống này là gì. Đó là những áp lực công việc, những lo lắng của cuộc sống, những trăn trở suy nghĩ của bản thân. Thật không dễ dàng gì để tự tách mình ra được khỏi những náo động ấy, vì chúng gắn với sự sinh tồn của mình. Mình không thể bỏ công ăn việc làm để tìm sự yên bình, mà thực ra sự yên bình đó chỉ kéo dài trong tích tắc, bởi sau đó mình sẽ lại rơi vào sự lo lắng mới với công việc mới. Vậy thì phải làm sao đây?
Đó là một câu hỏi thật khó, không dễ gì tìm được một đáp án chính xác hoàn toàn. Nhưng có một điều chắc chắn là nó phụ thuộc vào suy nghĩ, thái độ và tinh thần của mình. Suy nghĩ cần phải tích cực với những điều mình đang sống: công việc, các quan hệ, những trách nhiệm,... Luôn nhìn thấy những điều tốt đẹp ngay cả trong khó khăn, thử thách. Luôn sẵn sàng chấp nhận những kết quả không mong muốn khi mình đã cố gắng hết sức. Biết tự nhận bản thân mình luôn có những thiếu sót để sẵn sàng đón nhận những góp ý lẫn những lời thị phi. Cần giữ cho bản thân luôn bình tĩnh, không giận dữ, không nhiều lời, tránh những nơi buôn chuyện, dành thời gian để nhìn lại mình mỗi ngày, tìm đến với nguồn sức mạnh thiêng liêng nơi Thiên Chúa qua việc cầu nguyện, đọc Kinh Thánh, tham dự Thánh Lễ, Lần Hạt. Hãy biết hạn chế ôm đồm quá nhiều việc, hãy biết điểm dừng để bản thân không bị lôi vào guồng quay của sự náo động núp bóng dưới những việc làm đạo đức, vì nếu để bị cuốn vào guồng quay đó mình sẽ dần trở nên náo động.
Nhưng trên tất cả, cần phải biết khiêm nhường tự hạ, biết phó thác mọi sự trong tay Chúa và Mẹ, biết tìm đến với Chúa trong mọi giây phút để xin Chúa giữ gìn mình khỏi những náo độngvà luôn biết tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh.
Những náo động dù ầm ĩ nhất rồi cũng sẽ có lúc biến mất để nhường lại chỗ cho âm thanh êm dịu nhất đó là sự tĩnh lặng. Thoát khỏi náo động để đi vào tĩnh lặng, tĩnh lặng sẽ dẫn mình đến với sự bình an thật sự là chính Thiên Chúa.

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

TÔI ĐÃ THỰC SỰ NỖ LỰC HAY CHƯA?

Nhìn vào bản thân tôi lúc này, thực sự thấy thảm hại. Chân dung tôi lúc này giống như một kẻ lang thang, không biết ngày mai nó sẽ ra sao, chỉ thấy một màu xám xịt trước mắt. Tôi đang bị rơi vào một cái hố sâu do chính tôi đã đào ra, và còn đang tiếp tục đào thêm với những suy nghĩ, hành động đầy tiêu cực của tôi trong hiện tại. 

Tôi đã nghĩ nhiều hơn đến việc tìm một công việc đi làm thuê cho người khác với một lý do hết sức thuyết phục đó là: học hỏi thêm kinh nghiệm và tìm kiếm thêm các mối quan hệ cần thiết hơn cho tôi trong tương lai. Và suy nghĩ đó khiến công việc tôi đang làm: bán bánh tráng nướng, trở nên một nghĩa vụ bắt buộc hơn là một niềm vui thích như trước đây. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến việc phải chuẩn bị hàng cho tối nay. Tôi đã và đang thực sự mệt mỏi như vậy vì những suy nghĩ của tôi đã là tác nhân chính đẩy khách hàng của tôi rời xa quán. Mỗi tối tôi bắt đầu phải ngồi mong ngóng từng khách hàng đến một,và ngay cả khi chỉ có một khách hàng thì sự phục vụ của tôi cũng thật tệ khi tôi không thể mỉm cười chào hỏi và bắt chuyện với khách hàng một cách tự nhiên và niềm nở như trước đây.Có khách hàng đến với tôi mỗi tối kể ra vẫn là còn quá may mắn đối với tôi trong thời gian này.

Hôm nay, tôi dọn hàng sớm vì không có khách, cả buổi tôi chỉ bán được hơn 10 cái bánh, kèm với đó là một tâm trí nặng trịch những bất ổn và âu lo. Tôi tìm coi 1 tập phim ngắn nói về nghệ nhân làm sushi ngon nhất tại Nhật Bản. Xem xong tập phim này khiến tôi không khỏi băn khoăn suy nghĩ. Tôi có thực sự yêu cái nghề mà tôi đã liều màng theo đuổi nhưng chẳng mấy ai trong gia đình tôi mong muốn? Tôi đã thực sự nỗ lực để mỗi ngày làm tốt hơn những gì tôi đã làm trong quá khứ? Hay là tôi chỉ biết đứng tại chỗ, hài lòng với những gì mình đang có rồi tiếp tục ảo tưởng về sự thay đổi của bản thân trong khi mình vẫn chẳng thay đổi so với ngầy trước là bao? Và tôi liệu còn tìm kiếm được niềm vui vào mỗi buổi bán hàng của mình nữa hay không?

Tôi đã học được rằng, để thành công, con người phải thực sự biết được niềm đam mê lớn nhất của bản thân mình là gì để rồi dốc toàn tâm, toàn lực lao vào thực hiện nó. Nhìn lại bản thân, tôi đang không biết niềm đam mê lớn nhất của tôi là gì? Tôi cần phải làm gì để nhìn rõ được mục đích lớn nhất của đời tôi là chi? Một người mà không biết mình muốn đi đến đâu thì chẳng khác nào một người mù mò mẫm đi trên đường.

Cho dù hiện tại tâm trạng tôi đang cực kỳ tồi tệ, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục với công việc của mình, ít nhất là trong 1 tháng nữa, vì tôi và cũng vì những khách hàng đã ủng hộ tôi suốt nửa năm qua. Họ là những người đã đem đến cho tôi những niềm vui, những bài học và cả tiền bạc để tôi trang trải cho cuộc sống, nên tôi không thể chỉ vì lý do cá nhân mà lại quên đi việc phục vụ họ môt cách tốt nhất. Hãy thực sự nỗ lực hơn nữa, có thể là những nỗ lực cuối cùng trước khi chuyển cuộc đời mình trước khi bước qua sang mới, coi như để cảm ơn những khách hàng đã luôn ở bên tôi. Và biết đâu, tôi sẽ lấy lại được niềm vui mà tôi đã có với tiêm bánh nay?

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

SẼ CÓ LÚC TÔI SẼ NHỚ KHOẢNG THỜI GIAN NÀY

Tuổi 23, tôi chinh thức bước vào đời, như bao con người trẻ khác sau khi khép lại cánh cửa đại học phía đằng sau. Cầm trên tay tấm bằng cử nhân, nhiều bạn bè tôi bắt đầu đi tìm những công việc cho mình để kiếm sống, và để khẳng định bản thân mình. Còn tôi, cầm tấm bằng đại học, điều tôi làm lại là cất vào một góc và tự mình lao vào đời để bươn trải kiếm sống, và tôi nghĩ mình thuộc nhóm những kẻ khác biệt.

Nhưng đến hôm nay, khi ngồi nhìn lại, nửa năm đã qua kể từ khi tôi chọn con đường làm thuê cho chính bản thân mình, tôi chợt nhận ra, mình vẫn chẳng có gì khác biệt với biết bao nhiêu người ngoài kia, hay có khác thì cũng chỉ khác ở cách thức, còn về bản chất, tôi vẫn như trước. Tôi vẫn là một thằng làm việc theo hứng thú, chẳng theo bất kỳ kế hoạch nào, hay nói đúng hơn là chẳng kế hoạch nào tôi đưa ra theo đúng như ý tôi muốn. Tôi vẫn là một đứa vô kỷ luật với bản thân, thích thì làm không thì thôi. Tôi đọc cũng nhiều cuốn sách, nhưng vẫn chỉ dừng ở đọc, và dừng ở biết. Tôi có thể nói rất nhiều, rất rõ ràng về những vấn đề như luật hấp dẫn, bí quyết để trở nên giàu có, sống cho đi hay tư duy tích cực, nhưng hành động đi kèm với những lời nói ấy lại chẳng rõ ràng một chút nào cả. Có thể nói, tôi đang đọc nửa vời, đang làm nửa vời và chính bản thân tôi cũng đang hết sức nửa vời. Tôi thực sự không biết mình muốn gì, đam mê gì. Tôi chỉ biết để bản thân mình nương theo những chiều gió đến từ bạn bè, gia đình và xã hội, chiều nó gió mạnh thì tôi bay theo chiều đó. Chẳng phải, trước giờ tôi vẫn vậy hay sao?

Nói thì nói vậy, dù sao cũng không thể phủ nhận nửa năm qua tôi cũng đã lớn hơn được chút đỉnh. Tôi cũng tự làm ra tiền để nuôi sống bản thân mà không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ (hay ít nhất cũng chỉ là xin vật phẩm thay thế), Thông qua những cuốn sách, tôi biết thêm nhiều điều mà trước nay tôi không hề biết. Tôi cũng đã có những khoảng thời gian thực sự hạnh phúc và thấy cuộc đời này thật tốt đẹp với những mối quan hệ mà tôi có. Tôi vẫn có thời gian để tận hưởng cảm giác là sinh viên qua những hoạt động thi thoảng tôi tham gia, qua những câu chuyện từ những đàn em ghé quán tôi mỗi tối. Nhiều khi tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc với hiện tại, mặc dù tiền tôi chưa có nhiều, thời gian tính ra vẫn bị bó buộc vào mỗi tối. Tôi bằng lòng với những gì mình đang có và cảm thấy mình thật giàu có. Thực ra thì có nhiều người cũng muốn được như tôi vậy.

Rồi bắt đầu tôi rơi vào một hố sâu của cảm xúc, nơi mà tôi đang mò mẫm tìm một tia sáng để dẫn bước tôi đi. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, sợ hãi và cả chán nản với tất cả những điều mà tôi đã và đang trải qua. thậm chí tôi còn chẳng dám nghĩ đến ngày mai vì ngày mai cũng có những điều chẳng rõ ràng đang chờ đón tôi. Tôi bắt đáu quay trở lại những câu hỏi trước đây mà thi thoảng tôi cũng có đặt ra. Tôi sinh ra trên đời này để làm gì? Sứ mệnh mà Chúa đã trao phó cho tôi trước khi tôi nhập thể vào thân xác này là gì? Làm sao để tôi biết được sứ mệnh ấy? Tôi bắt đầu nhận thấy, hay ít nhất là cũng mơ hồ cảm thấy bản thân tôi sinh ra không phải để làm một con người bình thường, Cuộc đời tôi suốt 23 năm qua luôn bình yên đến mức lạ thường, và có những điều xảy đến với tôi như là đã được sắp đặt trước vậy, và tôi nhận ra mình cũng có một sức hút đối với những người xung quanh, không phải ngẫu nhiên mà tôi lại luôn trở thành người được bạn bè tin tưởng. Nhưng ngay lúc này đây, tôi vẫn đang không biết những điều ấy sẽ giúp gì cho việc tôi tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi lớn nhất của cuộc đời tôi: Tôi sinh ra để giúp gì cho người và cho đời? Tôi vẫn đang lần mò trong đêm tối, nhiều khi tôi cảm thấy mỏi mệt, tôi muốn buông thả bản thân mình cho nó trôi về đâu thì trôi, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi luôn có một giọng nói vang lên:"Mày không được bỏ cuộc, mày phải tiếp tục nỗ lực hơn nữa, để tìm ra được bản thân mày, để biết mày sẽ là ai, và mày phải làm gì, đừng để những điều bên ngoài khiến mày lùi bước, hãy can đảm bước tiếp, vì Chúa luôn ở bên cạnh mày". Hai luồng suy nghĩ ấy cứ không ngừng xung đột trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Một bên là những cám dỗ của thân xác và một bên là tiếng gọi nơi con tim, nếu nói chọn thì tất nhiên tôi sẽ chọn tiếng gọi nơi con tim, nhưng thân xác thì luôn có cái lý của nó, và nhiều khi tôi lại không chiến thắng được thân xác yếu mềm này của tôi.

Tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn của cuộc đời mình, tôi biết mình cần phải dứt khoát chọn lựa, tôi biết tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho tới khi tìm ra câu trả lời rõ ràng cho mình. Tôi biết chắc rằng trước khi có thể trả lời câu hỏi ấy, tôi phải trải qua một giai đoạn khó khăn với biết bao lần tìm sai đáp án, nhưng sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ tìm ra, vì Chúa luôn ở bên tôi, Ngài chỉ muốn thử thách con chiên của Ngài trước khi chỉ cho nó con đường mà nó phải đi.

Hãy thả lỏng bản thân mình, thôi suy nghĩ về tương lai hay quá khứ, mà chỉ nên tập trung vào hiện tại, hãy để tâm trí của mình được thư giãn, đừng bắt nó phải lo lắng, buồn phiền về những điều chưa xảy ra hoặc đã xảy ra rồi. Hãy đối xử tốt với bản thân mình, nghĩa là cả về thể xác lẫn tâm hồn. Hãy ăn uống điều độ, nghỉ ngơi hợp lý, đừng vì chán ghét, bế tắc mà bỏ rơi thân thể mình. Rồi hãy bắt đầu trở lại việc đem đến những bữa ăn tốt cho linh hồn mình, hãy năng cầu nguyện cùng Chúa, tập thiền mỗi ngày, luôn có những suy nghĩ tích cực trong mọi hoàn cảnh và không ngừng giúp đỡ mọi người xung quanh.

Chúa tạo nên trời đất, muôn vật mọi điều đều thật tốt đẹp, vậy nên hãy nhìn những thứ xảy đến với ta qua một lăng kính tốt đẹp hơn, thực tế mọi việc vẫn đang xảy đến với tôi rất tốt, chỉ là tôi đang cố tình làm xấu nó đi mà thôi. Chúa sẽ luôn ban những điều tốt đẹp cho những con người biết thưởng thức những điều tốt đẹp mà Ngài đã tạo nên.

Mình chỉ cần sống tốt ở những giây phút hiện tại mà thôi, còn những điều sẽ xảy đến trong tương lai, hãy phó thác trong tay Chúa.

Tạ ơn Chúa vì khoảng thời gian đã qua, con biết là con sẽ nhó khoảng thời gian khó khăn này trong tương lai như một lời nhắc nhở về tình thương bao la Người dành cho con. Xin ngợi ca tôn vinh chúc tụng Thiên Chúa đến muôn đời.

Amen.