Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

TÔI ĐÃ THỰC SỰ NỖ LỰC HAY CHƯA?

Nhìn vào bản thân tôi lúc này, thực sự thấy thảm hại. Chân dung tôi lúc này giống như một kẻ lang thang, không biết ngày mai nó sẽ ra sao, chỉ thấy một màu xám xịt trước mắt. Tôi đang bị rơi vào một cái hố sâu do chính tôi đã đào ra, và còn đang tiếp tục đào thêm với những suy nghĩ, hành động đầy tiêu cực của tôi trong hiện tại. 

Tôi đã nghĩ nhiều hơn đến việc tìm một công việc đi làm thuê cho người khác với một lý do hết sức thuyết phục đó là: học hỏi thêm kinh nghiệm và tìm kiếm thêm các mối quan hệ cần thiết hơn cho tôi trong tương lai. Và suy nghĩ đó khiến công việc tôi đang làm: bán bánh tráng nướng, trở nên một nghĩa vụ bắt buộc hơn là một niềm vui thích như trước đây. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến việc phải chuẩn bị hàng cho tối nay. Tôi đã và đang thực sự mệt mỏi như vậy vì những suy nghĩ của tôi đã là tác nhân chính đẩy khách hàng của tôi rời xa quán. Mỗi tối tôi bắt đầu phải ngồi mong ngóng từng khách hàng đến một,và ngay cả khi chỉ có một khách hàng thì sự phục vụ của tôi cũng thật tệ khi tôi không thể mỉm cười chào hỏi và bắt chuyện với khách hàng một cách tự nhiên và niềm nở như trước đây.Có khách hàng đến với tôi mỗi tối kể ra vẫn là còn quá may mắn đối với tôi trong thời gian này.

Hôm nay, tôi dọn hàng sớm vì không có khách, cả buổi tôi chỉ bán được hơn 10 cái bánh, kèm với đó là một tâm trí nặng trịch những bất ổn và âu lo. Tôi tìm coi 1 tập phim ngắn nói về nghệ nhân làm sushi ngon nhất tại Nhật Bản. Xem xong tập phim này khiến tôi không khỏi băn khoăn suy nghĩ. Tôi có thực sự yêu cái nghề mà tôi đã liều màng theo đuổi nhưng chẳng mấy ai trong gia đình tôi mong muốn? Tôi đã thực sự nỗ lực để mỗi ngày làm tốt hơn những gì tôi đã làm trong quá khứ? Hay là tôi chỉ biết đứng tại chỗ, hài lòng với những gì mình đang có rồi tiếp tục ảo tưởng về sự thay đổi của bản thân trong khi mình vẫn chẳng thay đổi so với ngầy trước là bao? Và tôi liệu còn tìm kiếm được niềm vui vào mỗi buổi bán hàng của mình nữa hay không?

Tôi đã học được rằng, để thành công, con người phải thực sự biết được niềm đam mê lớn nhất của bản thân mình là gì để rồi dốc toàn tâm, toàn lực lao vào thực hiện nó. Nhìn lại bản thân, tôi đang không biết niềm đam mê lớn nhất của tôi là gì? Tôi cần phải làm gì để nhìn rõ được mục đích lớn nhất của đời tôi là chi? Một người mà không biết mình muốn đi đến đâu thì chẳng khác nào một người mù mò mẫm đi trên đường.

Cho dù hiện tại tâm trạng tôi đang cực kỳ tồi tệ, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục với công việc của mình, ít nhất là trong 1 tháng nữa, vì tôi và cũng vì những khách hàng đã ủng hộ tôi suốt nửa năm qua. Họ là những người đã đem đến cho tôi những niềm vui, những bài học và cả tiền bạc để tôi trang trải cho cuộc sống, nên tôi không thể chỉ vì lý do cá nhân mà lại quên đi việc phục vụ họ môt cách tốt nhất. Hãy thực sự nỗ lực hơn nữa, có thể là những nỗ lực cuối cùng trước khi chuyển cuộc đời mình trước khi bước qua sang mới, coi như để cảm ơn những khách hàng đã luôn ở bên tôi. Và biết đâu, tôi sẽ lấy lại được niềm vui mà tôi đã có với tiêm bánh nay?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét